Người mẹ siêu nhân - phần mở đầu

Đang nằm mê man, tôi bỗng tỉnh giấc, căn phòng tối nhưng có chút ánh đèn đường leo lét phía ngoài rọi vào, nên sau một hồi mơ màng tôi cũng nhận ra mình đang ở đâu. Ở nhà đấy mà. Tôi cũng chẳng biết mình đã nằm thế này bao lâu, và bây giờ là mấy giờ. Mệt quá, ko còn sức mà ngồi dậy, mấy ngày nay căn bệnh dạ dày nó hành hạ, mệt chẳng ra khỏi cửa lấy một bước.
Bình thường thì không sao, lúc đau ốm sao thấy cô đơn quá, tủi thân quá. Tôi chỉ chực khóc, mắt ngân ngấn nước, sống mũi cay cay. Bệnh tật vào người mệt mỏi, bao nhiêu việc không hay không tốt thời gian qua cũng quấn lấy trí não tôi, xiết chặt, bóp nghẹt đến khó thở. Đúng là con người ta khi ốm, tinh thần không thoải mái cũng sẽ làm cho bệnh càng kéo dài lâu. 
Tôi cũng sắp đến tuổi về hưu, đầu đã hai thứ tóc rồi, phải cái tuổi này người ta đã chuẩn bị được an nhàn tuổi già, các con không có nhà, ở nhà chỉ có hai ông bà già chăm sóc nhau cũng đủ vui, người già ngủ ít, sáng dậy sớm có thể cùng nhau đi bộ thong dong hay tán gẫu chuyện làng nước, chuyện con cháu, rồi thỳ chăm cây cối, vườn rau, con gà,con chó, đến bữa thỳ quả cà chén cơm, cuối tuần đợi con cháu về sum vầy. Thế có phải hạnh phúc không.
Thực ra đây cũng chỉ là niềm mơ ước nhỏ nhoi, n tôi thì ko bao giờ thực hiện được. Tôi cũng có một ông chồng, những tưởng có thể cùng hợp tác để những điều này được thành hiện thực, thì đùng một cái chuyện chồng tôi đi bồ vỡ lở. Rồi bao nhiêu thứ chuyện nó cũng bung bét hết cả.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét