0 nhận xét

Sự cô đơn với tao đâu có xi nhê gì

Có một ông già sống một mình trong căn nhà nhỏ, ông ta đánh bạn với 2 con mèo mướp con.
 
Ông già gần bảy chục tuổi, nhưng nhìn dáng lụ khụ người ta tưởng đã 80, 90 tuổi, mặt mũi nhăn nheo, khắc khổ, bước đi chậm chạp, nhưng mỗi ngày vẫn làm vài cuốc xe ôm để nuôi thân. Ở bến xe, khách ít mà dân xe ôm thì đông, những ông to khỏe tranh cướp khách chí chóe, ông già ko dám giành giật với họ, chỉ sợ họ đẩy một cái là ngã lăn ra đất ko dậy nổi, nên có hôm đi đc cuốc xe ôm, có hôm lại chẳng đc cuốc nào. Chỉ khi trời trưa nắng chang chang, hay mưa tầm tã có được 1 mống khách mà cánh xe ôm chê ko đi, thỳ ông già mới đc đi. Cùng làm xe ôm với nhau mà họ khinh ông ra mặt, cũng chẳng ai thèm bắt chuyện nói chuyện với ông già. Chắc họ khinh ông ko gia đình, ko vợ con.

Không, ông già có vợ con chứ, nhưng họ đã bỏ ông ta mà đi, vì ko chịu được tính khí của ông ta và vì những chuyện gì nữa thì các bạn đọc tiếp nhé.

Căn phòng tràn ngập một màu tối u uất, chỉ duy nhất có ánh sáng leo lét của chiếc ti vi soi sáng một phần căn phòng và chùm lên một phần mặt và người của ông già đang nằm co người trên ghế. Ngày ngày sau khi mài mặt ở bến xe về, ông già úp một bát mì không lót dạ, rồi tắt hết đèn để tiết kiệm điện, duy có chiếc tivi thỳ luôn đc bật với tiếng to, chắc ông ta muốn át đi sự cô đơn, thiếu vắng người trong căn nhà.

Ông già hôm nay chẳng đi được cuốc xe ôm nào, thực ra cũng đã mấy hôm rồi. Ông ta vòng tay lên trán, xoay người nằm ngửa ra, chong chong nhìn cái trần nhà được làm bằng những tấm xốp miếng đã xỉn màu vì thời gian. Ông ta nhìn lên bắt gặp một phần trần xốp ố đen, và xệ xuống, trên trần nhà lúc nhúc, lục cục tiếng chuột chạy. Hai con mèo con nằm im trong ổ, chẳng thèm đếm xỉa.

Ông ta nằm nghĩ mông lung, bỗng bên tai nghe được bài "mẹ tôi" của Trần Tiến được phát ra từ chương trình ca nhạc trên VTV, "những bài háăt đi cùng tháng năm", thấy một cục nóng ứa nghẹn thổn thức trong lồng ngực dần chuyển lên cổ, dồn nén và di chuyển lên miệng, mũi, và bật ra dòng lệ trên khóe mắt. Ông ta thấy nhớ mẹ, người mẹ già hơn 90 tuổi, đến lúc nhắm mắt, người vẫn ko thôi lo lắng cho con trai, đứa con gần 70 tuổi của mình sẽ sống sao. Ông ta nhớ lại cảnh cuối cùng của mẹ ở bệnh viện, mẹ ông ta ra đi với hai dòng lệ trên khóe mắt, khi cố lưu lại hình ảnh cuối cùng dành cho người con trai gần 70 tuổi của bà.

Ông già cô đơn nghĩ đến mẹ, nghĩ đến khoản tiền viện trợ của mẹ trước khi bà mất mà thấy tiếc rẻ, lương hưu của bà mỗi tháng 4 triệu đồng, nhưng mỗi tháng bà đều đưa 3 triệu cho cô em ông để gửi về cho ông tiêu sài. Mẹ ông ta đã cố gắng sống từng ngày để mong có thể chu cấp cho ông ta thêm được ngày nào hay ngày đó. Nên khi ra đi, điều duy nhất bà lo, là đứa con trai cả, một người đàn ông gần 70 tuổi, ko một nơi nương tựa.

Thực ra ông già đã có 1 thời được vợ nuôi, nhưng sau khi chuyện ông ta bồ bịch bị vỡ lở, và với bản tính trâng tráo của mình, vợ ông ta đã ko chịu nổi và phải li thân, rồi khi vợ ông ta nghỉ hưu bà đã xin tòa li hôn và lên phố sống với hai đứa con gái, mọi nguồn chi tiêu bị cắt, nên ông ta mới quay ra ăn bám người mẹ già tội nghiệp.

Lại nói đến vợ ông, à ko,là vợ cũ mới đúng chứ nhỉ? Bà ấy đẹp người, đẹp nết, kém chồng 10 tuổi, so với chồng thì bà ấy đẹp hơn, giỏi hơn và chăm chỉ hơn. Công việc cơ quan luôn hoàn thành một cách xuất sắc, ở nhà thì nhà cửa luôn tươm tất, chăm sóc con cái học hành cẩn thận. Phải nói rằng bà ta rất giỏi, rất chăm chỉ chịu khó, sống rất được lòng mọi người, ông già thấy bản thân thua vợ mình nhiều mặt, nên nhiều khi thấy hậm hực.

Ông ta nhớ lại cái hồi bà vợ ông được cất nhắc lên vị trí lãnh đạo, được người trong cơ quan vợ bắn tin, nên ông ta hậm hực ra mặt. Ông ta tìm mọi cách phá đám, ông ta nghĩ: "phải phá nó, nghĩ xem 1 ngày làm lãnh đạo ở cơ quan, là một ngày nó đè đầu cưỡi cổ mình"

Ngoài việc gây sự đánh đập vợ ở nhà, cứ hễ vợ đến cơ quan là ông ta đến quấy nhiễu, thậm chí khi đó còn đánh nhau với lái xe của giám đốc, lãnh đạo thấy phiền hà, và cũng lo ngại cán bộ trong cơ quan người ta không phục, nên cũng rút lại ý định đó. Và tất nhiên lão già hả hê ra mặt, lão tưởng cả thế giới này sợ lão, ai cũng phải khuất phục lão. Nhưng lão chẳng biết được người ta thấy lão ai cũng bảo nhau phải tránh xa, chẳng ai hơi đâu động vào thằng Chí Phèo, chẳng biết khi nào nó rạch mặt ăn vạ giữa đường. Thì ai cũng tâm niệm "tránh voi chẳng xấu mặt nào", mà hơn nữa người ta cũng phải cố tránh ko sợ đạp phải phân thì bỏ xừ.

Lão nghĩ đến con vợ lão, nó đã cố giữ cái gia đình hoàn chỉnh cho con cái đến tội nghiệp, nhìn nó gồng mình gánh cả gia đình mà lão hả hê. Lão có cái thú vui là "đi chơi gái", gái nào cũng chơi, kể từ gái nhàu nhĩ nhất cũng ô tê hết. Gái bỏ chồng, chồng bỏ, gái ế, gái nào thiếu hơi giai, lão ve vãn vài hôm là nằm ngửa ra được luôn. Nên lão càng hả hê, lão tưởng là lão phong độ quá làm các em ngất ngây hết cả. Lão thấy con vợ lão ngu quá, mỗi lần bị vợ phát hiện dù có mười mươi trước mắt, nhưng lão vẫn chối bay chối biến. Lão nghĩ:"tao có chết cũng không thừa nhận, xem mày làm gì được tao". Ờ, mà có lẽ nó ngu thật, thế mà cũng bỏ qua được, sau vài hôm làu bàu nhức tai. Thế nên lão càng được thể.


Lão nghĩ đến lũ đàn bà bên ngoài, những đứa mà sau vài lần lão ngon ngọt cũng chịu cho lão lên giường. lão nghĩ mà khinh, đúng là bọn đàn bà khát giai, mình có điêu toa vài lần, sụt sùi vài lần là bọn nó ô kê luôn. Chỉ cần mời các em đi ăn nhà hàng nọ nhà hàng kia vài hôm là có thể siêu lòng liền, hay thật. Rồi lão thêm vào câu chuyện với các em rằng :"vợ anh nó ác, đánh anh, khinh anh ra mặt" và bao nhiêu những câu chuyện thêu dệt về bà vợ xấu xí, ngu ngốc, đanh đá, chỉ giỏi bắt nạt chồng. Miễn các em tin, chứ việc thêu dệt chuyện thì lão cũng không thiếu cách để nói.

Ờ mà lão già lấy tiền ở đâu mà đi tán gái? lão nghĩ vẫn thấy hả hê lắm. Đương nhiên là trấn lột con vợ lão chứ ở đâu. Lão có một thằng bạn làm cùng cơ quan vợ lão, cũng thuộc hàng vớ vẩn, rượu chè, cờ bạc gái gú như lão chứ đâu. Mỗi lần vợ lão có lương, khoản gì lão đều được thằng bạn chí cốt này bắn tin, không thiếu một xu. Và mỗi lần như vậy, lão chỉ việc ung dung về nhà đợi sẵn và ngon ngọt để vợ đưa, vài lần thì lý do giữ tiền để tiết kiệm, sau dần vợ thấy tiền đâu cũng hết, hỏi tiền mà lão không chịu nôn ra, nên nó cảnh giác và không chịu đưa tiền. Lão lại dùng chiêu bỏ cơm, bỏ đi vài ngày, hay quấy nhiễu nơi làm việc, nó sợ nó cũng phải đưa tiền. Không được nữa thì đánh đập, vài cái bạt tai, rổ bát đĩa đem đập cả để hù dọa, hay đập đầu nó vài cái vào tường, thế là nó cũng chịu nôn tiền cho lão. Lão già còn thấy hả hê hơn nữa, khi mỗi lần mua sắm đồ trong nhà, cái to cái nhỏ lão cũng đòi tự đi mua, và đương nhiên, tiền trong đó ra chứ đâu, đồ nên là 1 lão đòi đưa gấp rưỡi, gấp đôi. mỗi lần sửa nhà, nguyên vật liệu lão mua rẻ, báo đắt, công thợ rẻ, báo lên cao. tiền cứ thế chảy vào túi lão. Lão nghĩ, mình mà làm trong nhà nước, đi làm công trình thì có mà cứ hốt bạc ầm ầm. Lão nghĩ lão thông minh lắm.

Lại nói đến tiền, lão vắt óc suy nghĩ mà đau đầu. Con vợ mình nuôi mình gần ba mươi năm rồi, nó không chịu cố thêm tí nữa cho mình đỡ phải vất vả đi xe ôm kiếm tiền ngày ngày thế này. Mẹ mình đúng là thương mình nhất, lương hưu bao nhiêu cũng trích phần nhiều cho mình, nhưng nay cũng ra đi, Lão nghĩ đến đứa con gái út, mình chưa nuôi nó được bữa nào, nhưng đợt năm cuối đại học mình có cho nó tiền mỗi tháng để nó ăn học, sau khi vợ lão tuyên bố sẽ không tiếp tục cho nó tiền đi học nữa, bảo lão tự mà nuôi. Lão cũng thấy làm lạ, nó thương con thế, mà lại có quyết định vậy thỳ cũng lạ. Mới đầu lão già nghĩ, mình cũng đang cần đồng minh, nên kéo con út về phía mình bằng tiền thì cũng là ý hay. mà chu cấp cho nó có mấy tháng cuối cũng chẳng sao. Nhưng lại nghĩ, nguồn tiền từ vợ đã bị cắt, dạo này đi xe ôm cũng chỉ đủ nuôi thân, nên cũng hơi khó khăn. Lão nghĩ đến bố mẹ già lão còn tiền lương hưu, họ đều là cán bộ cấp cao trước khi nghỉ hưu nên tiền lương hưu cũngkha khá. Hai ông bà đủ sống, mà người già ngoài tiền thuốc men, bệnh viện, thì đâu ăn uống mấy. nghĩ vậy, lão già làm bộ dạng đau khổ phẫn uất về nhà xin mẹ tiền, chẳng xin được nhiều thì cũng được ít, cứ thử xem thế nào. Chẳng ngờ mẹ lão cho thật, 1 triệu rưỡi cho cháu gái, vì bà mẹ lão sợ lão bắt nó nghỉ học vì không có tiền cho đi học, 1 triệu rưỡi thì cho lão để lão có tiền ăn, uống, đỡ vất vả đi xe ôm. và thế là lão tháng nào cũng xuống đúng ngày nhận lương hưu của mẹ để lấy tiền, kể cả khi đã dừng chu cấp cho con gái lão, lão vẫn lấy y nguyên số tiền đó, cho tới tận lúc mẹ lão ra đi.

Nghĩ đến đó, lão quyết định một điều, mai làm chuyến lên thành phố, gặp đứa con gái út, xin nó chút tiền mỗi tháng, nó được cái cũng thương mình nên chắc chắn nó sẽ cho thôi. Lão già nghĩ thêm một vài lý do nữa để dễ thuyết phục lấy lòng tin từ con gái, và chìm vào giấc ngủ.

-Viết bởi chị-
read more
0 nhận xét

Người mẹ siêu nhân - phần mở đầu

Đang nằm mê man, tôi bỗng tỉnh giấc, căn phòng tối nhưng có chút ánh đèn đường leo lét phía ngoài rọi vào, nên sau một hồi mơ màng tôi cũng nhận ra mình đang ở đâu. Ở nhà đấy mà. Tôi cũng chẳng biết mình đã nằm thế này bao lâu, và bây giờ là mấy giờ. Mệt quá, ko còn sức mà ngồi dậy, mấy ngày nay căn bệnh dạ dày nó hành hạ, mệt chẳng ra khỏi cửa lấy một bước.
Bình thường thì không sao, lúc đau ốm sao thấy cô đơn quá, tủi thân quá. Tôi chỉ chực khóc, mắt ngân ngấn nước, sống mũi cay cay. Bệnh tật vào người mệt mỏi, bao nhiêu việc không hay không tốt thời gian qua cũng quấn lấy trí não tôi, xiết chặt, bóp nghẹt đến khó thở. Đúng là con người ta khi ốm, tinh thần không thoải mái cũng sẽ làm cho bệnh càng kéo dài lâu. 
Tôi cũng sắp đến tuổi về hưu, đầu đã hai thứ tóc rồi, phải cái tuổi này người ta đã chuẩn bị được an nhàn tuổi già, các con không có nhà, ở nhà chỉ có hai ông bà già chăm sóc nhau cũng đủ vui, người già ngủ ít, sáng dậy sớm có thể cùng nhau đi bộ thong dong hay tán gẫu chuyện làng nước, chuyện con cháu, rồi thỳ chăm cây cối, vườn rau, con gà,con chó, đến bữa thỳ quả cà chén cơm, cuối tuần đợi con cháu về sum vầy. Thế có phải hạnh phúc không.
Thực ra đây cũng chỉ là niềm mơ ước nhỏ nhoi, n tôi thì ko bao giờ thực hiện được. Tôi cũng có một ông chồng, những tưởng có thể cùng hợp tác để những điều này được thành hiện thực, thì đùng một cái chuyện chồng tôi đi bồ vỡ lở. Rồi bao nhiêu thứ chuyện nó cũng bung bét hết cả.

read more
0 nhận xét

Làm nóng cơ thể...

Tôi có ý định viết một câu chuyện về mẹ, ng mẹ mà hai chị e chúng tôi yêu thương nhất trên thế gian, người đã chịu biết bao khổ cực, chèn ép, nhục nhã chỉ để cho hai chị e tôi một cuộc sống hoàn chỉnh, một cuộc sống có "gia đình", có bố có mẹ.
Ngay từ lần đầu tiên bố lôi đơn li dị mẹ viết ra đặt lên bàn cười mỉa mai:"tao đâu có ngu, tao sẽ chẳng bao giờ ký và để mang tiếng thằng bị vợ bỏ". Tôi đã thầm ước bố kí vào đơn đó, để giải thoát cho mẹ, lúc đó tôi mới học cấp 2.
Tôi  khâm phục mẹ tôi vô cùng, sao bà có thể sống với 1 con người giả dối, tàn nhẫn, ác độc, sẵn sàng chà đạp lên hạnh phúc của người khác một cách ích kỉ bao nhiêu năm nay, chỉ để níu giữ một gia đình cho hai chị em tôi.
Tôi thực sự ko cần cái gia đình "hoàn hảo" như thế, tôi chỉ mong mẹ đc hạnh phúc thôi :( Nếu như, vâng với tất cả những tiếc nuối cho một khoảng time nào đó, con người ta hay nói nếu như. Nếu như bố mẹ tôi chấm dứt từ sớm, có khi mẹ tôi cũng sẽ tìm đc tập 2 yêu thương mẹ ko biết chừng, n ở đời ai biết trước điều gì :(
Mẹ tôi có một cái nốt ruồi trên đầu mũi, khi xem bói nốt ruồi thỳ tôi rất ngạc nhiên, ngta nói những ng phụ nữ có nốt ruồi ở vị trí này sẽ có chồng chẳng ra gì, rồi đến khi mẹ tôi cũng chỉ tình cờ đi tẩy nốt ruồi và xóa cái nốt ruồi đó đi, thỳ bao nhiu chuyện  xấu xa của bố tôi lộ ra và dẫn đến việc bố mẹ tôi li thân.
-viết bởi chị-

read more
0 nhận xét

Chống ẩm mốc blog

Lâu lắm rùi mới đụng đến cái blog của hai chị em, hự, mốc meo cả rùi này. Hihi.
Đánh dấu ngày hum nay bạn cà rem tròn 14m nên mình lên viết vài dòng vậy :v
Làm mẹ rùi mới thấy thấm thía nỗi lòng của mẹ. Con còn bé ngày ngày bám rịt lấy mẹ, lúc bạn ấy thèm ti, buồn ngủ, đói, lúc nào cũng dính chặt lấy mình, nghĩ mà thương, mà iu quá trời. Nghĩ đến mẹ mà lòng thấy xót xa quá, chắc xưa mẹ chăm hai chị e cũng thấy thế nhỉ? Lúc 2 đứa dần dần lớn, dần dần tách mẹ ra để đi học chắc mẹ cũng hụt hẫng lắm.
Nói thế thôi chứ con cái mà biết tự lập thì tốt cho chúng cũng nhẹ đầu cho mình mà :)
Dạo gần đây mẹ hay đau bụng quá, mình thấy lo ghê gớm :( bệnh tật chẳng biết thế nào, mà nói thế nào bà cũng ko mún đi viện. Chán thật :(
Cho đỡ mốc thỳ làm vài dòng zị thoai :v
-Viết bởi chị-

read more
0 nhận xét

Happy ending

Cuối cùng thì chị cũng chống lầy, hì. Bức ảnh pts tặng chị gái iu >^^<



read more
0 nhận xét

Lạnh



Mình đã tin tưởng, đã yêu thương, và đã bị phản bội
Tội nghiệp tình cảm của mày lắm
Bỏ ra 20 năm với tình yêu vô bờ bến với người bố, tôi sững sờ phát hiện ra rằng những lời bố nói toàn là giả dối. Mỗi lần bố bảo rằng bố yêu chúng tôi lắm, tôi lại chực khóc, và chóng mặt, thậm chí buồn nôn.
"Mày phải yêu bố chứ, rồi bố mới yêu"
Tôi là đứa con không được công nhận bởi chính bố mình. 
Nhận điện, tôi cau mày, không muốn nhấc máy nhưng vẫn bấm nút xanh
"Mày có phải con bố không?"
Lòng tôi chao đảo như bông cúc đơn độc đứng trước cơn bão lớn. Những bản nhạc của Yiruma vang lên khiến tôi càng chìm vọng trong vô thức. Tôi nên khóc, nên gào ầm ĩ lên hay chỉ im lặng.
Ngẫm lại thì, bố là người đàn ông tôi yêu nhất, hi vọng và tin tưởng nhiều nhất, và cũng là người khiến tôi thất vọng nhiều nhất. 
Giờ tôi như đang đứng trên sợi tơ nhện, nhìn xuống là vực sâu thăm thẳm.
Tôi  KHÔNG muốn là một đứa con mà bị bố mình nghi ngờ.
Bố sẵn sàng bỏ chị vì chị đi lấy người Trung Quốc, sao bố có thể nói ra một điều dễ dàng như vậy. Bố là bố cơ mà.
Nếu bỏ con và làm tổn thương con mình nhiều như vậy thì sao lại sinh chúng mình ra để mình chịu đau khổ như thế này. 
Cái lạnh của mùa đông ngày một lạnh hơn. Và tôi nghĩ về bố nhiều hơn, và lòng tôi thật tê tái.
Tết này mẹ và chị sẽ sang TQ, căn nhà sẽ lại càng buốt giá. Tôi muốn chạy trốn khỏi bố, bởi vì bây giờ cứ hễ nghe thấy giọng bố là tôi sẽ chỉ khóc thôi mà không nói được lời nào, nhiều hơn khi tôi xem phim "Một lít nước mắt". Có lẽ tết này tôi sẽ đi
Đi đâu tôi chưa biết, tôi chỉ muốn tìm một tôi vui vẻ. Chỉ vậy thôi.
Khi xưa tôi đã rất hạnh phúc chơi đùa cùng bố, bố đã rất tự hào khoe tôi là con gái của bố.
Phải rồi, vậy tại sao bố lại nghi ngờ chúng tôi không phải con của bố.
Tôi không phải là "cá vào ao ta ta được" như nhà nội nói. Một đứa bé mới được đón về nhà 3 ngày và bị nhà nội xăm xoi có giống ai bên nội không. Nếu không thì bị cho là con rơi con vãi.
Tôi sẽ không thể tin tưởng nổi một người đàn ông nào khác nữa, tôi buông xuôi tất cả, tôi sẽ chỉ sống cho bản thân mình, mẹ và chị và các học sinh trong tương lai mà thôi.
Tôi mừng cho chị gái tôi đã tìm cho mình một con đường mới với một người chồng thật tốt bụng. Chị tôi nhất định sẽ hạnh phúc hơn mẹ tôi, và sống bù cho khoảng thời gian đầy mất mát của mẹ tôi

                                                                                       - Viết bởi Em -


read more
0 nhận xét

Uống rượu có thể làm giảm triệu chứng viêm khớp


Ung rưu có th làm gim triu chng viêm khp
Có nhiều dạng của chứng viêm khớp có thể tác động đến khớp của chúng ta. Tuy nhiên chứng thấp khớp, một dạng rối loạn hệ miễn dịch, có một mối liên quan tốt (hoặc không quá tốt) với rượu. Chứng thấp khớp xảy ra khi hệ miễn dịch của bạn bắt đầu tấn công tấm màng mỏng bao quanh các khớp. Tấm màng này sẽ dày lên, dẫn đến việc sụn và xương bị tổn thương bên trong khớp của bạn.
Quá trình này phổ biến nhất ở phụ nữ tuổi từ 40 đến 60. Sự rối loạn này đồng thời cũng gây ra chứng loãng xương, các bệnh về phổi và tim.
Nghiên cứu đã chỉ ra rằng người uống rượu sẽ có ít triệu chứng của bệnh thấp khớp. Đồng thời, những ai mà không uống rượu có khả năng bị mắc chứng thấp khớp cao gấp 4 lần những người có uống rượu. Những nghiên cứu này cho thấy rằng uống rượu nhiều như thế nào thì cũng không tác dụng bằng uống thường xuyên.
Vậy thì rượu đã làm giảm triệu chứng thấp khớp bằng cách nào? Câu trả lời là hợp chất có trong rượu giúp chống viêm nhiễm và điều hòa hệ miễn dịch. Các triệu chứng viêm khớp điển hình bị gây ra bởi sự viêm nhiễm, và hợp chất này có thể chặn được các phản ứng gây ra bệnh thấp khớp không mong muốn. Rượu có thể làm giảm triệu chứng nhưng nó cũng có những nguy hiểm nhất định. Chất cồn trong rượu có thể có những tương tác tiêu cực với các loại thuốc; và nếu bạn bị loãng xương thì bạn có thể bị gãy xương khi bị ngã trong khi đang say sưa. Bạn nên nói chuyện với bác sĩ để chắc chắn rằng rượu có phù hợp với bạn hay không, và tận hưởng một cuộc sống tốt hơn bởi việc các triệu chứng về khớp suy giảm.

Dịch từ nguồn: www.hforcare.com
                                    ---Viết  bởi em---
read more