Mình đã tin tưởng, đã yêu thương, và đã bị phản bội
Tội nghiệp tình cảm của mày lắm
Bỏ ra 20 năm với tình yêu vô bờ bến với người bố, tôi
sững sờ phát hiện ra rằng những lời bố nói toàn là giả dối. Mỗi lần bố bảo rằng
bố yêu chúng tôi lắm, tôi lại chực khóc, và chóng mặt, thậm chí buồn nôn.
"Mày phải yêu bố chứ, rồi bố mới yêu"
Tôi là đứa con không được công nhận bởi chính bố
mình.
Nhận điện, tôi cau mày, không muốn nhấc máy nhưng vẫn
bấm nút xanh
"Mày có phải con bố không?"
Lòng tôi chao đảo như bông cúc đơn độc đứng trước cơn
bão lớn. Những bản nhạc của Yiruma vang lên khiến tôi càng chìm vọng trong vô
thức. Tôi nên khóc, nên gào ầm ĩ lên hay chỉ im lặng.
Ngẫm lại thì, bố là người đàn ông tôi yêu nhất, hi
vọng và tin tưởng nhiều nhất, và cũng là người khiến tôi thất vọng nhiều
nhất.
Giờ tôi như đang đứng trên sợi tơ nhện, nhìn xuống là
vực sâu thăm thẳm.
Tôi KHÔNG muốn là một đứa con mà bị bố mình nghi
ngờ.
Bố sẵn sàng bỏ chị vì chị đi lấy người Trung Quốc, sao
bố có thể nói ra một điều dễ dàng như vậy. Bố là bố cơ mà.
Nếu bỏ con và làm tổn thương con mình nhiều như vậy
thì sao lại sinh chúng mình ra để mình chịu đau khổ như thế này.
Cái lạnh của mùa đông ngày một lạnh hơn. Và tôi nghĩ
về bố nhiều hơn, và lòng tôi thật tê tái.
Tết này mẹ và chị sẽ sang TQ, căn nhà sẽ lại càng buốt
giá. Tôi muốn chạy trốn khỏi bố, bởi vì bây giờ cứ hễ nghe thấy giọng bố là tôi
sẽ chỉ khóc thôi mà không nói được lời nào, nhiều hơn khi tôi xem phim
"Một lít nước mắt". Có lẽ tết này tôi sẽ đi
Đi đâu tôi chưa biết, tôi chỉ muốn tìm một tôi vui vẻ.
Chỉ vậy thôi.
Khi xưa tôi đã rất hạnh phúc chơi đùa cùng bố, bố đã
rất tự hào khoe tôi là con gái của bố.
Phải rồi, vậy tại sao bố lại nghi ngờ chúng tôi không
phải con của bố.
Tôi không phải là "cá vào ao ta ta được" như
nhà nội nói. Một đứa bé mới được đón về nhà 3 ngày và bị nhà nội xăm xoi có
giống ai bên nội không. Nếu không thì bị cho là con rơi con vãi.
Tôi sẽ không thể tin tưởng nổi một người đàn ông nào
khác nữa, tôi buông xuôi tất cả, tôi sẽ chỉ sống cho bản thân mình, mẹ và chị
và các học sinh trong tương lai mà thôi.
Tôi mừng cho chị gái tôi đã tìm cho mình một con đường
mới với một người chồng thật tốt bụng. Chị tôi nhất định sẽ hạnh phúc hơn mẹ
tôi, và sống bù cho khoảng thời gian đầy mất mát của mẹ tôi
- Viết bởi Em -
0 nhận xét:
Đăng nhận xét