Lo lắng

Nhiều khi nhớ được giấc mơ của mình lại không tốt tí nào.
Dạo này thời tiết thay đổi nhiều, mưa tầm tã réo rắt, ngày hôm sau lại nắng được. Có lẽ vì thế mà tôi lại mơ mộng linh tinh.
Không biết từ lúc nào tôi đã ngồi trên chiếc xe đấy, xe 45 chỗ ngồi. Mẹ và tôi cùng đi đâu đó. Không khí có vẻ rất vui. Thế rồi từ phía trước có một chiếc xe to lao đến, làm chiếc xe chúng tôi đang ngồi chia làm hai. Tôi ngồi bên phải nên không sao hết, nhưng nửa bên trái nát vụn. Và mẹ tôi ngồi ở nửa hàng ghế bên trái.
Mẹ biến mất. Tôi đã phải gào khản cả họng để tìm mẹ. Sau đó tôi không nhớ phải mất bao lâu mới tìm ra mẹ. Lúc tìm ra thì mẹ tôi bị mất trí, quên hết mọi chuyện.
Rồi tôi tỉnh dậy, giật mình. Tôi tự trấn an mình chỉ là một giấc mơ thôi, cũng không có gì đáng lo.
Một người lạ mặt đến gặp tôi, người tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Bà ta tự xưng là nhà tiên tri. Và nói rằng tôi và mẹ sẽ gặp bất trắc, tôi thì còn có cách cứu, còn mẹ tôi thì sẽ không qua khỏi vào ngày 15 âm tháng này. Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi một mực không tin nhưng ánh nhìn của bà ta rất kì lạ, như xoáy vào tôi. Đôi mắt bà ta trong vắt không một gợn sóng làm tôi băn khoăn.
Lúc tôi tỉnh dậy là tám giờ sáng. Mùi không khí ẩm của buổi tối hôm trước mưa to tản khắp phòng. Phòng kí túc xá lại tối nên đầu óc tôi vẫn như đang chìm vào lời nói của bà tiên tri kia.
Biết là lo lắng cũng chẳng giúp được gì. Có lẽ tôi nên đi chùa thắp hương làm mình yên tâm hơn. Mong cho đợt bão này mau qua.
-Viết bởi Em-

0 nhận xét:

Đăng nhận xét