0 nhận xét

Sự cô đơn với tao đâu có xi nhê gì

Có một ông già sống một mình trong căn nhà nhỏ, ông ta đánh bạn với 2 con mèo mướp con.
 
Ông già gần bảy chục tuổi, nhưng nhìn dáng lụ khụ người ta tưởng đã 80, 90 tuổi, mặt mũi nhăn nheo, khắc khổ, bước đi chậm chạp, nhưng mỗi ngày vẫn làm vài cuốc xe ôm để nuôi thân. Ở bến xe, khách ít mà dân xe ôm thì đông, những ông to khỏe tranh cướp khách chí chóe, ông già ko dám giành giật với họ, chỉ sợ họ đẩy một cái là ngã lăn ra đất ko dậy nổi, nên có hôm đi đc cuốc xe ôm, có hôm lại chẳng đc cuốc nào. Chỉ khi trời trưa nắng chang chang, hay mưa tầm tã có được 1 mống khách mà cánh xe ôm chê ko đi, thỳ ông già mới đc đi. Cùng làm xe ôm với nhau mà họ khinh ông ra mặt, cũng chẳng ai thèm bắt chuyện nói chuyện với ông già. Chắc họ khinh ông ko gia đình, ko vợ con.

Không, ông già có vợ con chứ, nhưng họ đã bỏ ông ta mà đi, vì ko chịu được tính khí của ông ta và vì những chuyện gì nữa thì các bạn đọc tiếp nhé.

Căn phòng tràn ngập một màu tối u uất, chỉ duy nhất có ánh sáng leo lét của chiếc ti vi soi sáng một phần căn phòng và chùm lên một phần mặt và người của ông già đang nằm co người trên ghế. Ngày ngày sau khi mài mặt ở bến xe về, ông già úp một bát mì không lót dạ, rồi tắt hết đèn để tiết kiệm điện, duy có chiếc tivi thỳ luôn đc bật với tiếng to, chắc ông ta muốn át đi sự cô đơn, thiếu vắng người trong căn nhà.

Ông già hôm nay chẳng đi được cuốc xe ôm nào, thực ra cũng đã mấy hôm rồi. Ông ta vòng tay lên trán, xoay người nằm ngửa ra, chong chong nhìn cái trần nhà được làm bằng những tấm xốp miếng đã xỉn màu vì thời gian. Ông ta nhìn lên bắt gặp một phần trần xốp ố đen, và xệ xuống, trên trần nhà lúc nhúc, lục cục tiếng chuột chạy. Hai con mèo con nằm im trong ổ, chẳng thèm đếm xỉa.

Ông ta nằm nghĩ mông lung, bỗng bên tai nghe được bài "mẹ tôi" của Trần Tiến được phát ra từ chương trình ca nhạc trên VTV, "những bài háăt đi cùng tháng năm", thấy một cục nóng ứa nghẹn thổn thức trong lồng ngực dần chuyển lên cổ, dồn nén và di chuyển lên miệng, mũi, và bật ra dòng lệ trên khóe mắt. Ông ta thấy nhớ mẹ, người mẹ già hơn 90 tuổi, đến lúc nhắm mắt, người vẫn ko thôi lo lắng cho con trai, đứa con gần 70 tuổi của mình sẽ sống sao. Ông ta nhớ lại cảnh cuối cùng của mẹ ở bệnh viện, mẹ ông ta ra đi với hai dòng lệ trên khóe mắt, khi cố lưu lại hình ảnh cuối cùng dành cho người con trai gần 70 tuổi của bà.

Ông già cô đơn nghĩ đến mẹ, nghĩ đến khoản tiền viện trợ của mẹ trước khi bà mất mà thấy tiếc rẻ, lương hưu của bà mỗi tháng 4 triệu đồng, nhưng mỗi tháng bà đều đưa 3 triệu cho cô em ông để gửi về cho ông tiêu sài. Mẹ ông ta đã cố gắng sống từng ngày để mong có thể chu cấp cho ông ta thêm được ngày nào hay ngày đó. Nên khi ra đi, điều duy nhất bà lo, là đứa con trai cả, một người đàn ông gần 70 tuổi, ko một nơi nương tựa.

Thực ra ông già đã có 1 thời được vợ nuôi, nhưng sau khi chuyện ông ta bồ bịch bị vỡ lở, và với bản tính trâng tráo của mình, vợ ông ta đã ko chịu nổi và phải li thân, rồi khi vợ ông ta nghỉ hưu bà đã xin tòa li hôn và lên phố sống với hai đứa con gái, mọi nguồn chi tiêu bị cắt, nên ông ta mới quay ra ăn bám người mẹ già tội nghiệp.

Lại nói đến vợ ông, à ko,là vợ cũ mới đúng chứ nhỉ? Bà ấy đẹp người, đẹp nết, kém chồng 10 tuổi, so với chồng thì bà ấy đẹp hơn, giỏi hơn và chăm chỉ hơn. Công việc cơ quan luôn hoàn thành một cách xuất sắc, ở nhà thì nhà cửa luôn tươm tất, chăm sóc con cái học hành cẩn thận. Phải nói rằng bà ta rất giỏi, rất chăm chỉ chịu khó, sống rất được lòng mọi người, ông già thấy bản thân thua vợ mình nhiều mặt, nên nhiều khi thấy hậm hực.

Ông ta nhớ lại cái hồi bà vợ ông được cất nhắc lên vị trí lãnh đạo, được người trong cơ quan vợ bắn tin, nên ông ta hậm hực ra mặt. Ông ta tìm mọi cách phá đám, ông ta nghĩ: "phải phá nó, nghĩ xem 1 ngày làm lãnh đạo ở cơ quan, là một ngày nó đè đầu cưỡi cổ mình"

Ngoài việc gây sự đánh đập vợ ở nhà, cứ hễ vợ đến cơ quan là ông ta đến quấy nhiễu, thậm chí khi đó còn đánh nhau với lái xe của giám đốc, lãnh đạo thấy phiền hà, và cũng lo ngại cán bộ trong cơ quan người ta không phục, nên cũng rút lại ý định đó. Và tất nhiên lão già hả hê ra mặt, lão tưởng cả thế giới này sợ lão, ai cũng phải khuất phục lão. Nhưng lão chẳng biết được người ta thấy lão ai cũng bảo nhau phải tránh xa, chẳng ai hơi đâu động vào thằng Chí Phèo, chẳng biết khi nào nó rạch mặt ăn vạ giữa đường. Thì ai cũng tâm niệm "tránh voi chẳng xấu mặt nào", mà hơn nữa người ta cũng phải cố tránh ko sợ đạp phải phân thì bỏ xừ.

Lão nghĩ đến con vợ lão, nó đã cố giữ cái gia đình hoàn chỉnh cho con cái đến tội nghiệp, nhìn nó gồng mình gánh cả gia đình mà lão hả hê. Lão có cái thú vui là "đi chơi gái", gái nào cũng chơi, kể từ gái nhàu nhĩ nhất cũng ô tê hết. Gái bỏ chồng, chồng bỏ, gái ế, gái nào thiếu hơi giai, lão ve vãn vài hôm là nằm ngửa ra được luôn. Nên lão càng hả hê, lão tưởng là lão phong độ quá làm các em ngất ngây hết cả. Lão thấy con vợ lão ngu quá, mỗi lần bị vợ phát hiện dù có mười mươi trước mắt, nhưng lão vẫn chối bay chối biến. Lão nghĩ:"tao có chết cũng không thừa nhận, xem mày làm gì được tao". Ờ, mà có lẽ nó ngu thật, thế mà cũng bỏ qua được, sau vài hôm làu bàu nhức tai. Thế nên lão càng được thể.


Lão nghĩ đến lũ đàn bà bên ngoài, những đứa mà sau vài lần lão ngon ngọt cũng chịu cho lão lên giường. lão nghĩ mà khinh, đúng là bọn đàn bà khát giai, mình có điêu toa vài lần, sụt sùi vài lần là bọn nó ô kê luôn. Chỉ cần mời các em đi ăn nhà hàng nọ nhà hàng kia vài hôm là có thể siêu lòng liền, hay thật. Rồi lão thêm vào câu chuyện với các em rằng :"vợ anh nó ác, đánh anh, khinh anh ra mặt" và bao nhiêu những câu chuyện thêu dệt về bà vợ xấu xí, ngu ngốc, đanh đá, chỉ giỏi bắt nạt chồng. Miễn các em tin, chứ việc thêu dệt chuyện thì lão cũng không thiếu cách để nói.

Ờ mà lão già lấy tiền ở đâu mà đi tán gái? lão nghĩ vẫn thấy hả hê lắm. Đương nhiên là trấn lột con vợ lão chứ ở đâu. Lão có một thằng bạn làm cùng cơ quan vợ lão, cũng thuộc hàng vớ vẩn, rượu chè, cờ bạc gái gú như lão chứ đâu. Mỗi lần vợ lão có lương, khoản gì lão đều được thằng bạn chí cốt này bắn tin, không thiếu một xu. Và mỗi lần như vậy, lão chỉ việc ung dung về nhà đợi sẵn và ngon ngọt để vợ đưa, vài lần thì lý do giữ tiền để tiết kiệm, sau dần vợ thấy tiền đâu cũng hết, hỏi tiền mà lão không chịu nôn ra, nên nó cảnh giác và không chịu đưa tiền. Lão lại dùng chiêu bỏ cơm, bỏ đi vài ngày, hay quấy nhiễu nơi làm việc, nó sợ nó cũng phải đưa tiền. Không được nữa thì đánh đập, vài cái bạt tai, rổ bát đĩa đem đập cả để hù dọa, hay đập đầu nó vài cái vào tường, thế là nó cũng chịu nôn tiền cho lão. Lão già còn thấy hả hê hơn nữa, khi mỗi lần mua sắm đồ trong nhà, cái to cái nhỏ lão cũng đòi tự đi mua, và đương nhiên, tiền trong đó ra chứ đâu, đồ nên là 1 lão đòi đưa gấp rưỡi, gấp đôi. mỗi lần sửa nhà, nguyên vật liệu lão mua rẻ, báo đắt, công thợ rẻ, báo lên cao. tiền cứ thế chảy vào túi lão. Lão nghĩ, mình mà làm trong nhà nước, đi làm công trình thì có mà cứ hốt bạc ầm ầm. Lão nghĩ lão thông minh lắm.

Lại nói đến tiền, lão vắt óc suy nghĩ mà đau đầu. Con vợ mình nuôi mình gần ba mươi năm rồi, nó không chịu cố thêm tí nữa cho mình đỡ phải vất vả đi xe ôm kiếm tiền ngày ngày thế này. Mẹ mình đúng là thương mình nhất, lương hưu bao nhiêu cũng trích phần nhiều cho mình, nhưng nay cũng ra đi, Lão nghĩ đến đứa con gái út, mình chưa nuôi nó được bữa nào, nhưng đợt năm cuối đại học mình có cho nó tiền mỗi tháng để nó ăn học, sau khi vợ lão tuyên bố sẽ không tiếp tục cho nó tiền đi học nữa, bảo lão tự mà nuôi. Lão cũng thấy làm lạ, nó thương con thế, mà lại có quyết định vậy thỳ cũng lạ. Mới đầu lão già nghĩ, mình cũng đang cần đồng minh, nên kéo con út về phía mình bằng tiền thì cũng là ý hay. mà chu cấp cho nó có mấy tháng cuối cũng chẳng sao. Nhưng lại nghĩ, nguồn tiền từ vợ đã bị cắt, dạo này đi xe ôm cũng chỉ đủ nuôi thân, nên cũng hơi khó khăn. Lão nghĩ đến bố mẹ già lão còn tiền lương hưu, họ đều là cán bộ cấp cao trước khi nghỉ hưu nên tiền lương hưu cũngkha khá. Hai ông bà đủ sống, mà người già ngoài tiền thuốc men, bệnh viện, thì đâu ăn uống mấy. nghĩ vậy, lão già làm bộ dạng đau khổ phẫn uất về nhà xin mẹ tiền, chẳng xin được nhiều thì cũng được ít, cứ thử xem thế nào. Chẳng ngờ mẹ lão cho thật, 1 triệu rưỡi cho cháu gái, vì bà mẹ lão sợ lão bắt nó nghỉ học vì không có tiền cho đi học, 1 triệu rưỡi thì cho lão để lão có tiền ăn, uống, đỡ vất vả đi xe ôm. và thế là lão tháng nào cũng xuống đúng ngày nhận lương hưu của mẹ để lấy tiền, kể cả khi đã dừng chu cấp cho con gái lão, lão vẫn lấy y nguyên số tiền đó, cho tới tận lúc mẹ lão ra đi.

Nghĩ đến đó, lão quyết định một điều, mai làm chuyến lên thành phố, gặp đứa con gái út, xin nó chút tiền mỗi tháng, nó được cái cũng thương mình nên chắc chắn nó sẽ cho thôi. Lão già nghĩ thêm một vài lý do nữa để dễ thuyết phục lấy lòng tin từ con gái, và chìm vào giấc ngủ.

-Viết bởi chị-
read more